Tôn bổ đầu xoay người nhìn về phía thanh niên gần nhất, nửa uy hiếp nửa đe dọa, dụ dỗ nói: “Mấy chục nạn dân sáng nay các ngươi bắt, nhiều như thế thì người của quan phủ không thể mặc kệ. Vì thế, nếu như cất giấu thì hãy sớm giao ra đi với chúng ta. Về chuyện người sống hay chết không sao vì dù sao nửa đến đến thôn các ngươi là bọn hắn sai. Chết cũng không trách được các ngươi, các ngươi chỉ cần giao ra đây. Chúng ta sẽ nói tốt vài câu thay các ngươi trước mặt Huyện lệnh Ngô. Nhưng nếu chết cũng không nói, một khi tra ra được sẽ là tội nghiêm trọng. Họa tới cả cha mẹ và vợ con các ngươi có hiểu không?”
Hán tử bị hỏi trả lời cộc lốc: “Hiểu.”
Tôn bổ đầu chờ những lới tiếp theo nhưng đợi nửa ngày cũng không đợi được.
Hắn ta hít sâu một hời, áp chế tức giận trong lòng: “Ngươi không có gì nói với ta sao? Ngươi chỉ cần nói, ta sẽ nói với huyện lệnh Ngô, ngươi sẽ không có chuyện gì, người nhà ngươi cùng không sao.”
Hán tử tiếp tục cộc lốc lắng đầu nói: “Không!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây