Phạm Lão Tứ giận mà không có chỗ xả, hắn ta lạnh giọng chất vấn: “Sao ngươi đã quên rồi, tối nay là ngươi và cha ngươi canh gác, nếu không phải là do hai ngươi không ở đấy thì sao đám cướp đó có thể vào dễ dàng như vậy? Lại còn đột nhiên tiến vào nhiều như thế?”
Bọn họ đối phó với hàng chục tên cướp, chỉ bị thương chứ không có ai tử vong. Nếu Phạm Tiền và Phạm Đại Trụ không lười biếng trở về thì liệu những tên cướp đó có lọt vào được không?
Chẳng sợ bọn chúng có mạnh mẽ leo lên, bọn họ cùng với Mãn Thương và Mãn Khố sẽ đổ vôi và bột ngứa xuống, có khi bây giờ cũng không có người nào bị thương.
Phạm Đại Trụ hối hận vì đã tự chuốc lấy họa, việc đã đến nước này thì hắn ta chỉ có thể cố chấp đến cùng: “Còn không phải là vì lúc trước không xảy ra chuyện gì cả, hơn nữa cho dù bọn ta có ở đó thì nói không chừng đã bị đám cướp giết chết từ lâu rồi, sẽ chỉ nhiều thêm hai mạng người nữa mà thôi.”
“Được, được lắm, chỉ là bây giờ thêm cũng không phải mạng của ngươi thôi.” Lý Vũ cảm thấy trong lồng ngực như có lửa đốt, không khỏi châm biếm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây