Người thôn quê trời sinh đã rất ngưỡng mộ những người đọc sách, họ cảm thấy biết chữ biết đọc sách là một chuyện rất lợi hại.
Phạm Tiến được khen đến đỏ mặt, chân tay luống cuống, đặc biệt khi nghe đến câu cuối cùng thì sợ nhạc phụ và các thân bằng quyến thuộc kia nghĩ rằng anh không tin họ nên mới đứng cạnh canh chừng, anh vội vã há miệng muốn giải thích.
“Được, các thúc các bá của ngươi nói đùa thôi, các ngươi có việc gì thì làm đi, nhà cứ giao cho chúng ta dựng là được.” Hồ đồ tể tức giận mắng.
Nàng gia rụt rè sợ hãi, còn không có đại khí như nữ nhi của ông ấy, ông ấy nhìn mà giận, bộ dạng này làm gì ra dáng có thể làm quan chứ?
Ông ấy hít một hơi thật sâu rồi thấp giọng nói với khuê nữ: “Mang mấy cái trứng gà đi đổi chút đồ ăn về, cơm chiều cũng không thể ăn gạo trắng được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây