Hứa lão cha chỉ là không hiểu Vương lão gia hỏi những điều này để làm gì? Đâu phải là ông ta không biết!
Hơn nữa, họ đang nói chuyện mua lừa.
Vương lão gia chậm rãi tính toán cho ông ta nghe: “Khoai tây tuy thu hoạch cao, nhưng người ngoài chưa từng ăn, chúng ta cũng chưa từng bán, không biết bán được bao nhiêu tiền, cũng không biết có bán được hay không. Nhưng lúa và lúa mì thì biết, chúng ta tính theo ba trăm cân, sau khi nộp thuế còn chưa đến hai trăm cân, thương nhân thu mua giá cũng chỉ hơn một lượng bạc, chưa đến hai lượng bạc. Một con lừa bảy tám lượng bạc, tức là ít nhất phải bằng toàn bộ thu hoạch của bốn năm mẫu ruộng tốt! Toàn bộ đấy, ngươi nói xem mỗi lần phải dư ra bao nhiêu mới kiếm lại được bảy tám lượng bạc này? Cả nhà bỏ ra gần hết số thóc lúa thu hoạch được để mua một con lừa, nhỡ có chuyện gì thì lấy gì mà sống?”
Mỗi khi Vương lão gia nói một câu, Hứa lão cha lại cúi đầu xuống một chút.
Lúc này Hứa lão cha chỉ cảm thấy người biết tính toán thật lợi hại, cãi nhau một hồi một mạch như vậy, ông ta hoàn toàn không biết phải phản bác thế nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây