“Hai người dậy sớm thật đấy, đúng là người chăm chỉ mà.” Tức phụ nhi của Lý đại nương là Phùng Đại Yến, tuy rằng cảm thấy kinh ngạc với sự thay đổi của Tôn Kim Hoa nhưng vẫn chân thành khen một câu.
Trước đây Tôn Kim Hoa là dạng người gì, người ở thôn Sơn Thủy ai mà không biết. Không ngờ hôm qua vừa phân gia thì Tôn Kim Hoa đã chăm chỉ hơn rồi.
Tôn Kim Hoa chưa từng được khen, đột nhiên được tán dương nên khóe miệng cong đến tận mang tai.
Nàng ta nâng cằm lên rồi hừ lạnh nói: “Cái này tính là gì, lão nương còn chăm chỉ nhiều thứ lắm, các người đừng có không xem ai ra gì.”
Lời này coi như là khó nghe, một gậy tre đánh nghiêng một thuyền người, Lý đại nương và Phùng Đại Yến liếc nhìn nhau rồi cúi đầu tiếp tục lột hạt khiếm thảo mà không nói nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây