“Ta không thích bốn đứa Đại Trụ, không phải vì cha nương của chúng không tốt, mà vì nhân phẩm của chính bản thân bọn chúng không tốt. Tương tự, giúp Chiêu Đệ cũng không phải vì con bé là cháu gái ta, mà vì con người của con bé tốt, đáng để giúp.”
Máu mủ có lúc rất quan trọng, có lúc lại không quan trọng đến thế, đơn giản chỉ xem đối phương là người hay quỷ, là thiện hay là ác.
Khóe miệng Phạm Tiến cười rạng rỡ, giọng trầm ấm: “Ừ, ta cũng như nàng.”
Phạm Chiêu Đệ mang theo một gùi lớn quần áo bước vào sân.
“Chiêu Đệ, sao ngươi lại về rồi?” Đại Trụ nằm dưới hiên nhà, ngồi dậy nhìn người đứng giữa sân, trên mặt không có niềm vui, chỉ nhíu mày hỏi:
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây