Bạch Mãn Thiện cho rằng nàng đang nói đến khoai tây, nghĩ đến khoai tây thì lập tức nói: “Dọc đường bọn ta đến đây đã suýt chút bị cướp mấy lần! Ta nghĩ ngày mai nên đem một mớ khoai tây để chuyển sang Bạch gia trang trước, bằng không thì sau này sẽ càng loạn hơn, chỉ sợ là không thể vận chuyển được.”
Bạch gia trang có mấy trăm người, toàn bộ hoa màu đều đã bị hủy, mùa vụ này không thu hoạch thì lương thực tích trữ nhiều nhất là có thể ăn đến đầu xuân năm sau.
Nếu như không thể trồng khoai tây vào tháng tám tháng chín thì chờ đến thời kỳ giáp hạt của năm sau mấy trăm người này sẽ không có cách nào bảo đảm được sinh kế.
Phạm Tiến biết lương thực quan trọng như thế nào đối với nông dân, đáp: “Được rồi, đợi lát nữa ta đi vào thôn mượn xe đẩy tay và xe cút kít.” Nhà hắn chỉ có một cái xe bò và một cái xe lừa, vốn dĩ không thể nào đủ.
Bạch Mãn Thiện nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp: “Nhóm người này ta còn phải mượn các ngươi mấy ngày, còn nữa Tiến đệ, ngươi đi vào thôn hỏi xem, ta ra giá một trăm văn một ngày, mướn người kéo xe đưa khoai tây đến thôn Trúc Lâm của phủ Nam Ninh, nếu như đồng ý đi thì mặc bộ đồ rách nát nhất đến.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây