Nàng lại nhìn về phía đại nữ nhi dặn dò: “Yến Thu, từ hôm nay trở đi mỗi ngày đều ủ ít rượu bớt đi, mỗi ngày chỉ ủ khoảng một trăm năm mươi cân thôi.”
“Vâng.” Yến Thu không nói gì nhiều liền đồng ý.
Phạm Giang không hiểu: “Nương, trước đây một ngày chúng ta có thể bán được đến hai trăm cân. Chỉ cần tửu lâu đặt hàng một ngày là đã đến một trăm hai mươi đến một trăm ba mươi cân rồi, vậy thì có còn dư rượu để bán cho khách nhân vãng lai hay không vậy?”
“Không đủ.” Thủy Thanh nói xong liền bắt gặp những gương mặt hoang mang của bọn nhỏ liền lạnh lùng giải thích: “Lượng rượu bán ra mỗi ngày đều có hạn mức, nếu như hôm nay không nhanh chân thì chỉ có để đợi hôm sau lại đến. Các con nghĩ đi một bên là phải đi xếp hàng mới có thể mua được rượu, một bên là dâng lên tận cửa chỉ cần mua là có. Đặt các con vào tình huống này thì các con sẽ chọn mua rượu nhà ai?”
“Tất nhiên là mua của nhà phải đi xếp hàng rồi!” Đám nhóc bao gồm cả Lăng Nhiên đều đồng thanh đáp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây