“Đúng, ta là thư sinh, nhưng ta đã gần ba mươi rồi, thi cũng chưa đỗ tú tài nữa. Thê nhi ta theo ta ăn cỏ trấu. Là nhạc phụ nhạc mẫu không muốn thấy nữ nhi họ đau khổ nên họ đã chia cho chúng ta một phần tiền họ tiết kiệm.” Phạm Tiến vừa nói vừa nhìn thấy sự chán ghét và ghét bỏ trong mắt Tần Uyển Nguyệt.
Tần Uyển Việt thực sự ghét bỏ.
Nàng ta chỉ cảm thấy vừa rồi uổng phí một tấm lòng nhiệt tình của mình!
Chẳng trách bản thân Phạm Tiến lại ăn mặc kém cỏi, muốn cho thê nhi mặc đẹp, thì ra là tiền nhạc phụ cho!
Còn có, có một ít tiền đã dám đến Sơn Hải Lâu để ăn ngon uống tốt rồi. Thật sự là không muốn sống nữa sao? Chẳng trách đã nghèo khổ hơn mười năm!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây