“Không ký khế ước bán thân, chỉ cho đồ ăn, đó còn không phải là hạ nhân sao? Lại còn đánh người? Còn muốn đánh chết người? Uy phong thật lớn nha.”
“Ngay cả lão thôn trưởng trong thôn chúng ta còn nuôi không nổi hạ nhân, nhà tẩu thì lại có, trước tiên lo cho nhà mình ăn no rồi lại nói sau!”
“Cái gì hạ nhân không hạ nhân, tự mình không đi làm hạ nhân đã không tệ rồi.”
Ngay khi câu cuối cùng nói ra, tất cả mọi người có mặt ngoại trừ người một nhà của Kim Hoa đều bật cười.
Đúng vậy, thôn Sơn Thủy nằm ở vị trí hẻo lánh, ruộng tốt không nhiều lắm, đa số là núi hoang đất hoang, ra ngoài làm công ngắn hạn cũng không có nhiều cơ hội, trước kia vào lúc nghèo khổ cũng không ít người bán con gái cho gia đình giàu có làm hạ nhân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây