Hai người mím môi lộ ra biểu cảm không vui, trước mặt đụng ngay phải Lộ Gia Di đang chuẩn bị ra khỏi cửa. Lộ Gia Di liếc mắt một cái đã thấy vẻ mặt An Linh Lung không đúng lắm, lông mày lập tức nhíu lại: "Tại sao vừa đi ra ngoài một chuyến mà sắc mặt đã khó coi như vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?" Mặt hai chủ tớ An Linh Lung cứng đờ.
Thược Dược vội vàng khoát tay áo, giải thích: "Gió tây bắc này đúng là lớn quá. Ngoài trời cũng cực kỳ lạnh. Chủ tử được nuông chiều trong tay áo (*) lão thái thái từ nhỏ, kim tôn ngọc quý, cho tới bây giờ vẫn chưa từng phải trải qua khổ cực. Đến vùng lạnh lẽo khó khăn này, thân thể thật sự không chịu nổi. Xe ngựa đi được nửa đường thì cơ thể đã thấy không khỏe. Không đủ son phấn thì thôi, trước tiên vẫn phải trở về nghỉ ngơi một chút."
(*) Nguyên văn là "Dưới gối" (膝下): từ chỉ được cha mẹ, người thân nuôi nấng.
Lộ Gia Di cẩn thận quan sát An Linh Lung, thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch. Bàn tay nắm chiếc khăn tay không ngừng run rẩy, tưởng là lạnh. Vì thế vội vàng cởi áo choàng xuống khoác lên vai nàng ta, thở dài: "Thiếu thứ gì cứ nói với ta, ta sẽ phân phó người đi mua."
An Linh Lung ngửi thấy mùi hương thơm ngát như gỗ tùng của nam tử còn vương trên áo choàng, khẽ gật đầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây