Tuy rằng ta không biết ông chủ gánh xiếc liệu sẽ tiêu đồng bạc này mua đồ ăn rồi chia cho đám trẻ biểu diễn hay không, nhưng ít nhất cũng có thể cứu chúng khỏi bị đánh.
Trên thế giới này có người tốt, nhưng cũng vẫn có người xấu. Sau lần đó ta cũng hiểu được một đạo lý mới, là không để lộ những vật có giá trị ra bên ngoài. Người hay cười nói không phải đều là người tốt, những người thô bạo hung dữ cũng không hẳn là người xấu. Thế nhưng khi ở ngoài, nếu vô tình để lộ của cải ở trên thân, chắc chắn sẽ có người nhớ nhung đến. Nếu không phải mấy năm nay ta luyện võ cùng sư phụ, cộng thêm việc trời sinh tính tình nóng nảy, sợ là cũng khó có thể an toàn mà đến được Bắc Sơn Tây này.
Chỉ trong quãng thời gian một tháng rưỡi ngắn ngủn, ta đột nhiên hiểu ra rất nhiều đạo lý mà trước đây đã từng không hiểu. Cũng như những phiền não khi ta còn ở nhà, ồn ào ầm ĩ bất hoà với người nhà, so với những người nơi biên cương vì bữa ăn mà bán con bán cái mà nói, thì chẳng đáng kể chút nào.
Người có được cơm no áo ấm, còn có thể trải qua cuộc sống ổn định, đã là một niềm hạnh phúc lớn lao.
Nếu như mẹ ở đây nghe ta nói những lời như thế này, ta đoán bà ấy sẽ vui vẻ yên tâm lắm. Người không hiểu chuyện nhất trong nhà là A Sách ta đây, cuối cùng cũng trưởng thành rồi. Con đường đi đến nơi như Bắc Tân Cương không thể nói là không vất vả, nhưng nói chung ta lại cảm thấy gặt hái được rất nhiều.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây