Mẹ cũng không ngờ tới chuyện hắn sẽ tự đi hỏi, nhưng nhớ lại mấy năm nay hắn đã vì ta mà phải chịu đựng mọi khó khăn vất vả. Được rồi, quá khoa trương. Dù sao cũng là hắn không chê phiền mà dẫn dắt ta từ lúc còn nhỏ. Mà người làm mẹ ruột lại bận rộn không có thời gian, thế nên khi thấy Tô La ca ca đến hỏi cũng cảm thấy bình thường.
Bọn họ vì chuyện này mà ồn ào suốt mấy ngày liền. Cuối cùng không biết Tô La ca ca nói gì với mẹ, nói xong thì việc chọn lựa không rõ ràng cũng không còn nữa. Hủy bỏ. Ta không hỏi mẹ, có gả chồng không cũng không quan trọng, bởi vì ta sẽ chạy trốn. Ha ha, cuối cùng ta cũng nắm bắt được cơ hội, xách tay nải nhỏ, cưỡi lên con ngựa đỏ, chạy nhanh đến mức không nhìn thấy bụi vung lên.
Nhớ đến lời mẹ đã từng nói, khi cha còn trẻ đã từng đóng quân nơi biên cương. Tuy rằng bây giờ người thì vẫn ở kinh thành, nhưng nhà họ Chu vẫn cứ tiếp tục ở phía bên biên cương. Thuộc hạ của cha là Chiến thúc và Kiến thúc cũng đều nán lại doanh trại biên cương, nghe nói bây giờ đã là tướng lĩnh rồi. Mặc dù ta cũng rất muốn bắt chước như Hoa Mộc Lan đi tòng quân, thế nhưng Đại Tề đã lâu không trưng binh, ta cũng không biết trà trộn bằng cách nào.
Quãng đường từ kinh thành đến biên cương, nếu cưỡi một con ngựa nhỏ màu đỏ cũng phải mất hai tháng rưỡi.
Không thể không nói, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây