Nàng không đặt tên mà chỉ đặt cho con gái của mình nhũ danh là A Sách.
“Suýt nữa nhóc con nhà mi hủy mất bộ xương cốt của mẹ mi rồi. An Lâm Lang nhéo nhẹ mũi đứa bé, lộ ra sự ôn hòa: “May mà nhà mi bình an không có việc gì. Từ nay về sau gọi mi là A Sách.
Lúc trước, khi An Lâm Lang khó sinh, suýt chút nữa thì Chu Công Ngọc đã lệnh cho đại phu bỏ đứa trẻ đi. Nếu không phải đại phu nói cho dù bỏ thì cũng phải sinh ra, thì thật sự hắn có thể nhẫn tâm như vậy.
Khác với sự yêu thích với hài tử của An Lâm Lang, Chu Công Ngọc có hơi thờ ơ với đứa con đã suýt hại chết nàng. Tuy hắn thường xuyên đi thăm hài tử nhưng rất ít khi ôm ấp nó: “Tuy hiện giờ thân thể nàng đã khôi phục không ít nhưng vẫn cần dưỡng sức thật tốt. Lần này tổn hại đến nguyên khí, nếu còn không dưỡng sức tốt thì sau này rất dễ mắc các bệnh sau sinh.
An Lâm Lang liếc nhìn hắn, nàng vừa bất đắc dĩ vừa mềm lòng: “Huynh không muốn ôm một chút sao? Từ lúc sinh đến giờ huynh chưa ôm hài tử lần nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây