Một kỵ binh trong số họ cưỡi ngựa lộc cộc đi lên trước, cẩn thận quan sát tấm biển. Chúng kéo dây cương, cưỡi ngựa chầm chậm dừng lại ở cửa sổ bên phải của cỗ xe ngựa dẫn đầu. Giơ tay lên gõ hai lần, người bên trong nghe thấy động tĩnh, bèn đẩy ra một khe hở, để lộ ra một gương mặt trắng trẻo, tóc đen đội mũ ngọc của một vị công tử trẻ tuổi, dung mạo vô cùng anh tuấn. Cổ áo lông trắng như tuyết tì vào cằm, làm nổi bật lên đôi mắt đen như mực.
Mặt hắn ta vốn đã lạnh lùng, lúc này chau mày liếc nhìn ra bên ngoài, lại thấy tuyết rơi thì ấn đường nhăn lại như thắt nút. Thanh âm trầm thấp lơ lửng trong băng tuyết, xen lẫn một chút không kiên nhẫn: "Đã đến rồi sao?"
Hộ vệ bên ngoài xuống ngựa, cung kính hành lễ nói: "Bỉnh công tử, nơi này là trấn Vũ Nguyên."
Vị công tử nọ không đáp, chỉ khẽ cụp mắt rồi đóng cửa xe lại.
Tuy rằng hắn ta không nói gì, nhưng những người hầu cận đều hiểu rõ ý của hắn ta, đây chính là ngầm chấp thuận. Thế là hộ vệ lật người leo lên yên ngựa, đoàn xe lại chậm rãi đi về hướng bên trong trấn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây