Đang suy nghĩ, hắn chợt nhận ra có ánh mắt rơi trên mặt mình. Hắn bèn ngước mắt lên, lông mày khẽ nhướng: “... Ta đi bắt cá ư?
“Chả thế thì sao? An Lâm Lang chớp mắt: “Huynh để ta đi bắt? Để cha đi bắt? Để mẹ đi sao?
Chu Công Ngọc: “... Cũng phải.
Bên ngoài trời rét đến mức lạnh cóng, lại là một ngày tuyết rơi ngập trời. Mùa đông ở Đông Bắc chủ yếu là trải qua trong những trận tuyết lớn, lớp tuyết ở trước cửa đã từng tầng chồng chất từng tầng, cao ngang ngửa đầu gối. Chu Công Ngọc đội nón lá, cầm gùi đứng ở cửa. Chiếc nón lá ấy là của Phương thợ mộc, khi đội lên đầu hắn thì ngắn hơn một đoạn. Nhưng dẫu cho ăn mặc khôi hài như thế thì dáng vẻ của người ấy vẫn khoan thai như cũ.
Hắn nhìn An Lâm Lang, An Lâm Lang nhìn hắn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây