Việc này tạm thời không nói đến, vì quyết định của lão gia tử, Chương Cẩn Ngạn hiển nhiên cũng sẽ không quay lại. Nhưng hắn ta cũng không tùy ý như ông lão mà chạy đến ở quán Tây Phong. Hắn gửi thư cho quản gia ở quê, mời lão bộc quen dùng của Chương lão gia cùng với một số tôi tớ quen thuộc đến kinh thành, cho dọn dẹp sửa chữa phủ Chương gia rồi dọn vào sống ở đó.
Chương lão gia cũng tùy hắn, người trẻ tuổi đều có chủ kiến và kế hoạch của mình, chỉ cần không làm sai thì ông cũng sẽ không quản. Gặp chuyện gì hỏi thì ông trả lời, không hỏi thì ông sẽ tùy theo ý hắn mà lăn lộn.
Con người chỉ có thể đứng lên nếu biết bứt phá khỏi con đường của chính mình. Nếu hắn ta mù quáng dựa vào sự ủng hộ của trưởng bối trong nhà thì khi mất đi sự hỗ trợ sẽ sụp đổ. Gia huấn của Chương gia là như vậy, đối với thế hệ thừa kế tiếp theo, bọn họ được tùy ý tự mình lập kế hoạch và tự mình bước đi.
Việc này cũng thuận tiện dạy dỗ Tô La, phủ Chương gia cũng nằm ngay trong hẻm Chu gia. Chương Cẩn Ngạn dạy học cho Tô La, chỉ cần hắn ta ra khỏi cổng lớn đi vài bước là đến. Hoặc nếu Tô La tự giác, tự mình đến Chương gia cũng sẽ theo con đường như vậy.
Ban đầu Tô La rất mâu thuẫn với vị thầy giáo Chương Cẩn Ngạn này, thường xuyên tìm cơ hội nói vài câu oán giận với thầy. Nhưng Chương Cẩn Ngạn cũng không tức giận, ôn hòa giống như một người không biết giận. Tô La chỉ trích bất kì cái gì cũng đều giống như đấm vào cục bông vậy, lâu ngày, bản thân cũng cảm thấy nhàm chán. Cộng thêm Chương Cẩn Ngạn quả thật dạy tốt, hắn ta đã khơi gợi niềm yêu thích sách vở và sự nhiệt tình trong đọc sách của cậu nhóc. Vừa áp dụng niềm vui trong học tập, giáo dục lại rất đâu ra đó, điều này đã làm cho một cậu nhóc thôn quê không thích đọc sách trở nên trầm lắng lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây