Cuối tháng ba năm sau, Lâm đại thái thái nghe hạ nhân nói hai ngày nay đại thiếu gia không ra ngoài lấy thức ăn, nên bà ta vội vàng tự mình đến viện của Lâm Tử Xung xem.
Sống chết không gọi được Lâm Tử Xung mở cửa phòng, trong cơn tức giận bà ta đã sai người đập cửa. Khi cửa mở ra thì phát hiện bên trong phòng đã không có ai.
Lâm Tử Xung không để lại bất kỳ thứ gì, hắn chưa từ bỏ ý định một mình chạy đi tìm An Linh Lung.
Cho tới bây giờ Lâm Tử Xung chưa từng nếm trải khổ sở xem như đã chịu hết khổ sở. Không có sự chăm sóc của gia đình, không có yên ngựa của tôi tớ. Một thư sinh non trẻ như hắn không thể gánh vác không thể khiêng, vừa mới ra khỏi thành Kim Lăng thì bạc đã bị trộm mất. Nếu không phải lửa giận mãi không tan, thì có lẽ hắn suýt chút nữa đã chán nản dẹp đường hồi phủ. Hắn cắn răng dựa vào việc cầm cố đồ trang sức trên người để tìm đến huyện Xa, bây giờ người đã không khác gì người ăn xin.
Nếu không có người tốt giúp đỡ, có lẽ hắn sẽ chết đói trên đường. Cuối cùng cũng vào được huyện thành mới biết được, cho dù đã tới tình trạng này rồi, nhưng duyên phận giữa Lộ Gia Di và An Linh Lung vẫn chưa bị chặt đứt. An Linh Lung bị lưu đày đến huyện Xa, còn Lộ Gia Di bị phái đến huyện Xa làm huyện lệnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây