Nàng ta vừa mở miệng, vẫn lấy giọng điệu quen thuộc ấy, giống hệt tư thái điềm đạm đáng yêu trước đây: “Tiểu nhân là tử tù lưu đày bên kia doanh trại, ngày thường không được quan trưởng cho phép thì không thể ra khỏi doanh trại. Hôm nay nếu không phải đại nhân mang tiểu nhân ra khỏi doanh trại, thì tiểu nhân vẫn đang lao động trong doanh trại. Những gì Trương Dương thị nói đều không liên quan gì đến tiểu nhân, tiểu nhân thật sự không biết...
“Ngươi câm miệng! Ngươi không biết thì ai biết?
Trương Dương thị đã biết nữ tử tuổi không lớn này da mặt cực dày, nhưng nàng ta lại không nghĩ rằng nàng ta có thể nói ra loại lời không biết xấu hổ mà mặt không chút thay đổi như vậy: “Xiêm y ngươi mặc trên người, cây trâm đeo trên đầu ngươi, hoa tai trên tai ngươi, có cái nào không phải của con gái ta!
“Đây là Trương quản sự thấy tiểu nhân đáng thương cho nên mới tặng cho tiểu nhân.
“Ngươi đáng thương? Giọng của phụ nhân cực kỳ chói tai, nếu không phải nàng ta bị nha dịch đè lại thì gần như nàng ta đã đứng lên cào vào mặt An Linh Lung: “Ngươi ăn ngon mặc đẹp, một nữ tù nhân còn sống tốt hơn cả thê tử là ta, ngươi đáng thương! Thế mẫu nhi ta không đáng thương sao? Phụ mẫu ta vô tội bị người ta đánh chết ném xuống mương nước không đáng thương sao? Da mặt ngươi thật dày!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây