Hắn ta nhìn thoáng qua thấy vải vóc trên người Lâm Ngũ là loại đắt tiền, đôi ủng đều được thêu bằng chỉ vàng. Đoán rằng người này có thể là con của một gia đình quý tộc đang đi du ngoạn, hắn ta mạnh dạn tiến lên bắt chuyện: “Nhà ta ở khu nhà giàu bên phía Nam, nếu ngươi không chê thì đến nhà ta ở mấy ngày đấy?
Cơn buồn ngủ ập đến thì có người tặng cho chiếc gối, tham vọng của tên công tử quê mùa này hiện rõ trên mặt. Lâm Ngũ liếc mắt đã nhìn ra, trong lòng cười lạnh một tiếng. Hắn ta cũng không thèm nghĩ ngợi gì, quay người lên xe ngựa rồi bảo phu xe đi theo Vương Nhị.
Vương Nhị vui sướng trong lòng, vừa định hỏi thăm thân phận của Lâm Ngũ thì hắn ta đã vén rèm xe lên nói: “Dẫn đường đi, sẽ không thiếu tiền của ngươi đâu.
Năm nay, trấn Vũ Nguyên không yên bình như những năm trước.
Vương Viên Ngoại không ngờ rằng nửa tháng nay ông ta đã bám víu được chủ bạ Lâm, vậy mà chỉ vì hai nữ nhân đầu cơ trục lợi ở dưới thôn quê mà bị trở mặt. Ban đầu đã thống nhất là ghi tên trưởng nữ Vương gia vào danh sách tú nữ, sau rằm tháng Giêng sang năm thì mang về huyện. Nào ngờ lại phải đền một trăm lượng bạc vào bên đây, mà thái độ bên chỗ Lâm gia vẫn mập mờ không rõ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây