Loạng choạng về đến nhà, vừa đúng lúc đồ ăn quê nhà của An Lâm Lang cũng sắp xong.
Bà Phương bây giờ đã có thể tự đi lại tự dọn dẹp, bà cụ không thể nằm mãi trên giường được. Ai vốn đã làm việc chăm chỉ cả đời quen rồi thì chẳng nghỉ ngơi nổi, bà ấy cứ muốn phụ giúp An Lâm Lang làm mọi thứ mà thôi. Tay chân nàng nhanh nhẹn nên vốn không cần bà cụ giúp đỡ. Thấy vậy, bà cụ bèn lấy kim và chỉ để vá y phục và giày dép cho những người trong gia đình, sau đó cầm cái giỏ đi đến nhà của thím Quế Hoa ở phía sau nhà.
Trên đường trở về ông Phương đi qua làng Phương gia, cánh cửa đại phòng vốn dĩ náo nhiệt nhất bây giờ lạnh đóng kín. Ông cụ thấy hơi ngạc nhiên nhưng sau khi trải qua những chuyện kia, ông ấy không còn nhiệt tình với huynh đệ tỷ muội trong nhà nữa. Mặc dù trong lòng ông cụ hơi nghi ngờ nhưng cũng không có ý định ngó vào xem xét.
Khi đánh xe bò đến nhà, trong ngoài phòng đều không tìm thấy bà Phương đâu, ông ấy nghe nói rằng bà Phương đã đến nhà thím Quế Hoa rồi: “Tết Nguyên Tiêu mà sao mẹ con lại đến nhà Quế Hoa? Ông Phương lẩm bẩm nói.
Quế Hoa là một góa phụ, không chồng không con. Ông Phương không nghĩ bà ấy xui xẻo giống như những người khác trong làng. Chỉ là ông ấy thực sự lấy làm lạ, dù sao cũng làm hàng xóm cũng sống ba bốn năm rồi mà hai nhà cũng không có liên lạc gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây