“Lúc ở Tấn Châu ta đã để ý thấy rồi. Chương Cẩn Ngạn nhận được thư mời của nhà họ Chu nên cũng đến một thời gian. Bình thường hắn ta mắt cao hơn đầu, xưa nay khinh thường nữ tử dung tục. Sau này hắn ta khó mà công nhận ai, nhưng giờ lại nói: “Đứa nhỏ này thông minh lạ kỳ. Dường như nó có bản lĩnh gặp rồi thì sẽ không quên, An cô nương có thể tìm tiên sinh giỏi giang nào đó xem thử.
“Đừng để bỏ lỡ nhân tài.
Trong lòng An Lâm Lang đập thình thịch một cái, nàng cúi đầu nhìn về phía tiểu hài nhi.
Tiểu hài nhi nháy đôi mắt to, cau mày nhìn về phía Chương Cẩn Ngạn người nói mấy câu khiến Lâm Lang cười không nổi. Chương Cẩn Ngạn nháy mắt một cái, không thèm để tâm đến ánh mắt bất mãn của cậu nhóc. Trái lại hắn ta lại đề xuất rằng: “Vừa hay trong khoảng thời gian này ta rảnh nên có thể giúp ngươi thử xem. Nếu An cô nương tin tưởng tại hạ thì tại hạ có thể chỉ dạy nó vài ngày thử.
Đương nhiên học thức của Chương Cẩn Ngạn thì khỏi phải bàn, đây là tôn tử mà Chương lão gia tử hãnh diện nhất, người ngoài thành muốn được hắn ta chỉ điểm một câu cũng khó. Lúc này hắn ta cười híp mắt đứng dưới bậc tháng, đưa mắt nhìn An Lâm Lang.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây