"Vốn dĩ ta không nên tùy tiện rời vị trí làm việc, nhưng mà tình hình có chút đặc thù, xin chủ tử bỏ qua." Mã Nguyên vừa nói vừa kể chuyện Tô La trốn học, rồi lấy tiền mừng tuổi An Lâm Lang cho mình để thuê một chiếc xe ngựa, mang theo cái bọc vải nhỏ của mình một thân một mình chạy ngàn dặm xa xôi đến kinh thành: "Nếu không phải trong xưởng có một nữ công để mắt đến tiểu chủ tử thì e là mất dấu rồi."
Quả nhiên tiểu gia hỏa không chờ lâu quá được, An Lâm Lang mãi không quay về nên hắn ta bèn nghĩ cách đến tìm nàng.
Không thể không nói, tên tiểu tử này to gan thật! Không sợ chết!
Lúc Mã Nguyên nhận được tin thì Tô La đã chạy đến huyện Võ An. Xe ngựa dừng ở lối rẽ vào huyện, tiểu gia hỏa co rúc ngủ mơ màng trong xe ngựa. Trong ngực ôm lấy cây đao nhỏ, tuy rằng cậu nhóc biết không được cho người khác lên xe ngựa nhưng phu xe cũng không phải người quen gì. Qua tỉnh rồi sẽ đến khách điếm. Nếu phu xe này nửa đường nổi ý đồ xấu muốn cướp bóc thì quả thật không thể tưởng tượng nổi hậu quả.
Muốn dẫn về cũng hơi khó, tính khí của tiểu hài như rất cứng đầu, cố chấp. Không ai làm trái ý cậu nhóc được. Mã Nguyên gửi bồ câu đưa thư đến kinh thành, chờ trên đường hai ngày, được sự cho phép của Chu Công Ngọc, hắn ta mới tạm gác công việc để tự mình đưa hài tử vào kinh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây