An Thị Lang hiếm khi nhất trí với An Lâm Lang: "Mẫu thân đã lớn tuổi rồi mà lại tự mình đi nghênh đón, như vậy có đề cao Ngọc ca quá rồi không?"
An lão thái thái không thấy đây là đề cao gì cả, nếu không phải vì dè dặt bên nhà mẹ đẻ thì bà cũng muốn cho người đi đón vào phủ. Nhưng mà An Lâm Lang nói rất đúng. Dù nhà họ Chu này tôn quý ra sao, thân phận của Ngọc ca có cao quý như nào thì cưới vợ rồi, An Lâm Lang sẽ là nữ tế của An phủ. Bà là tổ mẫu, quả thực không nên ra cửa nghênh đón: "Thôi thôi, con đi tiếp một chút đi. Đừng để Ngọc ca chờ lâu."
Lão thái thái miễn cưỡng nghe theo lời khuyên của con cháu, trái lại bà Phương đứng bên cạnh có chút mờ mịt.
Hôm nay Ngọc ca đến phủ. Đã lâu rồi không gặp Ngọc ca, bà Phương người làm chủ tiệm mì thịt thái tạm nghỉ một ngày. Hai người không khoa trương như nhà họ An, nhưng cũng nể mặt, cố ý đến đây từ sáng sớm. Lúc này thấy An lão thái thái kích động như vậy, hai người bất tri bất giác nhận ra thân phận của Ngọc ca tôn quý cỡ nào.
Thực ra ngày ấy bọn họ đi từ Tấn Châu đến kinh thành, lúc thấy người ta tấp nập đứng ở cửa thành nghênh đón đã khiến bọn họ cảm nhận được đôi chút rồi. Nhưng không trực tiếp nhìn thấy cảnh người ngoài tôn sùng Chu Công Ngọc, bọn họ kinh ngạc một chút rồi quên mất. Lúc này thấy lão thái thái tôn quý của An phủ cũng phải cúi đầu trước Ngọc ca, bọn họ mới giật mình nhận ra mình nhặt được bảo bối rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây