Khi bọn họ muốn nói gì đó, nhưng nhìn thoáng qua thế tử An Nam Vương lạnh lùng đứng ở bên cạnh An Lâm Lang thì một lời bọn họ cũng không dám nói bậy. Bọn hắn ngập ngừng vài câu tỏ ý vô cùng hối hận. An Lâm Lang nhìn thấy nhưng nàng không có ý định trở thành người tốt trong tình huống này. Các ngự trù chỉ có thể nhìn An Lâm Lang rời đi, trong lòng bọn hắn khó chịu vì lúc nãy đã không chú ý đến các thành phần khi nàng trộn nguyên liệu, để giờ bọn họ muốn sao chép cũng không thể làm được.
Bọn họ ngồi xe ngựa nhà họ Chu trở về thành.
Khi An Lâm Lang vừa lên xe, Ngọc ca ngay lập tức ôm nàng vào lòng. Bình thường hắn không phải kiểu người lỗ mãng như thế này, nhưng khi nghĩ đến việc mình vốn muốn tâm sự với tiểu thê tử này mà mấy ngày nay hắn phải xem sổ sách tới tận khuya nên cảm thấy vô cùng áy náy.
Hắn ôm An Lâm Lang vào lòng, cúi người hôn lên môi nàng. Môi đỏ thơm mềm, tính ý kéo dài. Đây không phải là lần đầu tiên cả hai thân mật như vậy, nhưng lần nào họ cũng không thể kiềm chế được. Sau khi nụ hôn dài kết thúc, Chu Công Ngọc phải kiềm chế lắm mới kìm nén được suy nghĩ muốn tiếp tục. Hắn mổ vài cái lên khóe môi của nàng, hít một hơi thật sâu nói: "Nhanh thôi."
“Hả? An Lâm Lang có chút không hiểu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây