Hay là muốn nàng tận mắt nhìn thấy một cô gái trong gia đình thấp hèn như nàng không thể với tới được cành cao như thế nào?
Khoe hay không khoe thì nàng cũng không rõ, An Lâm Lang được cung nhân dẫn đến phòng tiếp khách của Chung Túy cung. Nàng uống khoảng chừng ba chén trà, Quý phi nương nương mới thong thả đến muộn.
Với gương mặt xinh đẹp của Lệ Quý phi thì không cần phải nghi ngờ khi tước hiệu được ban cho từ “Lệ. Mắt hạnh má đào, môi đỏ răng trắng. Trên người mặc cung trang màu mận chín, thắt lưng vô cùng mảnh mai. Đi lại như cành liễu đung đưa, có phần yểu điệu phong lưu. Ánh mắt đầu tiên mà nàng ta nhìn An Lâm Lang lại là nhướng mắt nhướng mày quan sát một vòng từ đầu đến chân. Nàng ta hoàn toàn không hề che đậy vẻ soi mói trong ánh mắt ấy.
“Chậc, trông cũng bình thường thôi mà! Lệ Quý phi uể oải dựa vào ghế dựa, rủ mắt thích thú ngắm nhìn móng tay mà mình mới sơn, nhẹ giọng giễu cợt: “Một cô gái tầm thường chẳng có gì đặc biệt, cũng chẳng biết Thế tử An Nam Vương nhìn trúng cô ở điểm nào?
An Lâm Lang chậm rãi bước lên trước hành lễ, trên mặt vẫn là biểu cảm không biết không sợ, thậm chí còn cười một tiếng: “Ta cũng không biết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây