Không cần phải nói, viện trợ từ bên ngoài này đương nhiên là công cụ vĩnh cửu của nàng, Ngọc ca. An Lâm Lang sờ sờ mũi của mình, đôi khi cô ấy sẽ tự kiểm điểm bản thân, liệu mình có đang áp bức Ngọc ca quá mức hay không. Người này luôn làm không công cho nàng, nhẫn nhục chịu khó. Nó khiến nàng cảm thấy hơi xấu hổ. Không biết tình huống của nhà họ Chu bây giờ như thế nào, đã lâu không gặp, nàng hiếm khi có chút nhớ nhung.
Ngay khi nàng đang suy nghĩ sâu xa, cửa sổ đang đóng chặt đột nhiên phát ra tiếng lạch cạch nhẹ, có thứ gì đó đập vào cửa sổ.
An Lâm Lang sửng sốt, ngồi không nhúc nhích.
Lạch cạch một tiếng, lại là một tiếng vang nhỏ. An Lâm Lang nhướng một bên mày lên. Nàng từ từ đứng dậy và đi đến bên cửa sổ. Sau đó nàng chỉ đứng bên cửa sổ mà không mở cửa sổ. Chu Công Ngọc ở ngoài cửa sổ nhìn bóng dáng mảnh khảnh đang tiến đến, bóng dáng kia in trên màn cửa sổ. Nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy nàng mở cửa sổ, không khỏi đỡ trán: "... Lâm Lang, là ta, mở cửa sổ một chút."
Trong mắt An Lâm Lang hiện lên ý cười, lúc này mới chậm rãi mở cửa sổ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây