Tần Uyển gãi đầu, hiếm khi thấy khuôn mặt của nàng ấy ửng hồng: “Tiểu cô nương như ngươi hiểu cái gì cơ chứ? Hương vị của người nam nhân trên ba mươi tuổi là ngon nhất. Tuổi còn nhỏ không phải là người nam nhân mà là con trai, sống chung với con trai làm gì cơ chứ. Ta đây này, một mình bươn chải đến từng tuổi này rồi, rất mệt mỏi khi tiếp xúc với những người thông minh, ta thích người ngu ngốc, thích người nghe lời. Hơn nữa, cha ngươi không có xấu trai phải không?
…Xấu thì không có xấu, không những không xấu, xét về tướng mạo. Ông rất tuấn tú trong đám nam nhân ở đây. Đôi mắt đào hoa, da trắng, chân dài, còn có phong thái của một người trí thức, Nói theo cách hiện đại, là có khí chất của người nghệ sĩ.
Nhưng mà, năm nay An Thị Lang đã ba mươi hai tuổi. Ở hiện đại là người nam nhân trung niên cường tráng, nhưng ở cổ đại. Nếu nàng sinh con sớm, thì ông là tổ phụ của con nàng. Tần Uyển mới hai mươi, nhỏ hơn Ngọc Ca hai tuổi, Nhưng nàng ấy xinh đẹp như vậy, yêu người lớn tuổi có sao đâu? Sẽ có rất nhiều người bằng lòng cưới nàng ấy. Hơn nữa hai người cách nhau mười hai tuổi, ai cũng sẽ nói An Thị Lang là trâu già thích gặm cỏ non nhỉ?
“Dù sao ta vừa ý ông ấy. Tần Uyển thẳng thắn: “Thích thì nên đi tranh thủ, nếu ta thành công là ta kiếm được lời rồi.
An Lâm Lang: “…Mặc dù rất vô lý, nhưng rất có đạo lý.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây