Sắc mặt của Tào Thị tái nhợt, không dám nói lời nào, cúi đầu thu mình vào trong góc.
Cuối cùng Ôn Trường Quý cũng thu lại sự khinh thường của mình, không dám làm bộ làm tịch nữa, vội vàng đi xuống lấy sổ sách lên: “Cô nương chỉ muốn sổ sách của năm này thôi phải không? Sổ sách của năm này có thể hơi lộn xộn, nhưng trí nhớ của tiểu nhân rất tốt, không thì để tiểu nhân nói lại cho cô nương …
“Ta muốn xem sổ sách của những năm trước nữa, đi lấy qua đây, cũng đưa sổ sách trong mười bảy năm qua của tửu lâu Dật Hương đến đây, ta đem về nhà xem.
Sắc mặt của Ôn Trường Quý thay đổi, lúc xanh lúc trắng: “… Tiểu nhân không thể lấy ra sổ sách trong mười mấy năm qua ạ.
“Thời gian lâu rồi, giấy cũng không chịu được, chẳng biết sổ sách có bị đám sâu mọt kia ăn không, đoán chừng không thể nhìn thấy những con chữ nữa. Thứ hai là, tửu lâu của chúng ta ở năm năm ngoài ý muốn trải qua một trận hỏa hoạn, hỏa hoạn ở thư phòng, sổ sách của nhiều năm bị cháy hết. Lưng đã ướt đẫm những giọt mồ hôi, một cô nương có mười mấy tuổi thôi còn khó chơi hơn An Thị Lang nữa: “Cho dù cô nương có muốn, nhưng chúng tiểu nhân không thể lấy ra được ạ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây