An Lâm Lang cũng không phải thánh mẫu, chỉ người khổ sở cùng cực làm việc mới cố gắng hết sức được. Bọn họ làm nghiêm túc thì đương nhiên nàng sẽ có lợi rồi. Thứ hai, dưới tình huống có lợi cho bản thân, nàng cũng không keo kiệt mà cho nhóm thôn dân này một con đường sống, coi như tích cho bản thân một chút phúc đức.
Vả lại một số thôn không thật sự thích hợp để gieo trồng, dùng để nuôi heo cũng không tồi. Từ lúc lạp xưởng được đưa ra thị trường thì nhu cầu về sau càng lúc càng tăng lên nhiều hơn. An Lâm Lang nhìn thấy tiền lời trong sổ sách tăng cao, nàng cấp bách mở thêm một tiệm lạp xưởng khác trong thành.
Tiệm lạp xưởng ở trấn Vũ Nguyên hoàn toàn có thể mở rộng kinh doanh, nhưng khoảng cách từ trấn Vũ Nguyên đến thành quá xa. Tuy rằng thời hạn đảm bảo chất lượng của lạp xưởng rất dài, nhưng thời tiết càng lúc càng nóng hơn, lạp xưởng cũng sẽ hỏng. Để bảo đảm mùi vị tốt nhất cho sản phẩm, chỉ có thể sản xuất ở gần đây.
Mỗi ngày An Lâm Lang đều cân nhắc điều hành buôn bán, bây giờ nàng trở lại nhà họ An thì đã không còn lại An Lâm Lang nghèo rớt mồng tơi nữa. Nàng muốn tiền hay muốn người thì cũng đều có cách tìm được. Tạm thời không thể quay về Tấn Châu nên nàng định đưa nguyên bản kế hoạch buôn bán ở Tấn Châu đến kinh thành. Nàng nhớ rất rõ ràng, Chương lão gia tử từng nói một bàn trong tửu lâu ở kinh thành có giá một trăm tám mươi lượng.
Bởi vậy khi tính toán sức mua của dân chúng trong kinh thành, trong lòng nàng lại tuôn trào vô vàn cảm xúc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây