Vừa thấy ánh mắt xa lạ An Lâm Lang, Tô ma ma không nén nổi nước mắt, bà ấy vội vàng ngoảnh đầu sang một bên: “Cô nương không sao là tốt rồi. Không sao là được. Mau vào đi, lão thái thái đang chờ cô ở bên trong, cô mau vào thăm bà cụ! Nhà họ An này có rất nhiều cửa khiến An Lâm Lang cảm thấy không tự nhiên. Chắc đây là kiểu của gia tộc lớn.
Sau khi bước vào, phòng cũng sáng đèn. Hôm nay trời lạnh, cửa sổ đóng kín, cả phòng tối tăm. Vừa bước vào phòng An Lâm Lang đã ngửi thấy mùi thuốc đắng chát, lão thái thái gầy gò ốm yếu đang ngồi trên giường.
Mái tóc bà cụ sắp bạc trắng, trán đeo một chiếc khăn che đầu, lúc này bà cụ đang ngồi dựa vào giường, vẫy tay với nàng.
An Lâm Lang ngồi xuống, lão thái thái nắm lấy tay nàng, đôi mắt đỏ ửng: “Con không sao, không sao là tốt rồi… Con nhóc con đúng là tàn nhẫn! Đi một chuyến tận mấy năm cũng không về! Có phải nếu bà già này không bệnh sắp chết, con cũng không về thăm bà nội đúng không?
Nói xong, bà cụ bật khóc nức nở.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây