Ngoài cô gái trẻ và bà lão đang bận rộn nấu nướng, còn có một ông lão trông rất quen thuộc. Chu lão gia tử hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười: “Chương Hồ Thành, sao ông lại ở đây?
Nghe thấy có người gọi tên mình, Chương lão gia tử đang ăn bánh chiên mới ngẩng đầu lên, lông mày nhíu chặt: “Ai thế?
Chu lão gia tử phủi tuyết trên vai sau đó bước vào, dáng người cao lớn che khuất ánh sáng ngoài cửa, khiến nhà bếp trở nên tối thui. Người trong phòng quay lại nhìn thì thấy một ông lão tóc bạc đang đứng ngoài cửa chắn ánh sáng. Đầu tiên ánh mắt ông ấy dừng ở Chương lão gia tử đang ăn không hề khách sáo, râu dính đầy dầu sau đó lướt qua cháu trai nhà nhà họ Chương, rồi dừng lại ở cô nương đang đứng cạnh bếp.
Cô nương này có một đôi mắt hoa đào trong suốt như làn nước mùa thu, da trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh buộc hờ hững. Đúng là một cô gái đẹp như hoa sen chớm nở trên mặt nước. Khi thấy ông ấy bước vào, nàng chỉ hơi nhíu mày, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Ông vào trong ngồi đây cho ấm, chắn hết ánh sáng rồi.
Đây là lần đầu tiên Chu Hành Phủ, người được hầu hạ hơn 70 năm, gặp một cô nhóc dám nói như vậy với mình. Ông ấy ngẩn cả người.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây