Họ nói mình muốn ăn bánh chiên. An Lâm Lang rất biết ơn sự chu đáo của họ. Nàng hiểu rõ, vào ngày 28 tháng chạp, Tấn Châu chỉ có tục hoá vàng mã cho tổ tiên, chứ không hề có phong tục này.
Tuyết lớn rơi lộp bộp xuống mái ngói, may mà không có gió. Vì không có gió nên thời tiết cũng không quá lạnh, trong viện sáng bừng ánh nắng. An Lâm Lang chưa kịp nhận ra, nàng đã thích nghi với Tấn Châu. Mùa đông nếu không có tuyết rơi, nàng sẽ cảm thấy không bình thường. Ông bà nhà họ Phương đã dậy từ sáng sớm, hai người đang rửa rau và trái cây trong sân, vô cùng bận bịu.
Những thứ này, vài thứ do nhà họ Chu mang đến, vài thứ do nhà họ Chương đưa tặng. Bây giờ ông cháu Chương lão gia tử đều thích nghỉ ngơi ở chỗ của An Lâm Lang, ngay cả Tết nhất cũng không về nhà. Trái lại còn khiến những người muốn nhịn bợ Chương lão gia tử hoặc hoặc con cháu nhà họ Chương đều mang quà đến chúc tết, hết xe quà này đến xe quà nọ được đưa đến thôn nhà họ Phương. Trong đó có vài thứ tốt, nên họ đã đưa đến viện của ông bà nhà họ Phương.
Vợ chồng ông Phương sao lại không biết xấu hổ như vậy? Họ luống cuống tay chân muốn từ chối.
“Chúng ta đã ăn tết ở chỗ ông rồi, dĩ nhiên phải giao tiền cơm. Thái độ của Chương lão gia tử rất kiên quyết, họ đã ăn tết ở đây, đương nhiên phải nộp ít tiền cơm. Lão gia tử cũng đã có tuổi, dù là thời tiết bình thường hay lạnh, ông ấy đều dậy sớm. Lúc trước ông ấy còn thích ra sau núi đi dạo, giờ tuyết lớn chắn đường nên ông ấy không hay đi ra ngoài nữa. Ông ấy vào bếp từ sớm, giờ đang bê một bát sữa dê, uống đến híp cả mắt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây