An Linh Lung sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, dưới sự kích động và hoảng sợ, nàng ta mơ hồ cảm thấy bụng dưới của mình đau âm ỉ.
An Linh Lung nhìn Thược Dược hiền như khúc gỗ đứng trong sân, trong lòng đã hoảng sợ đến độ không rảnh lo tức giận. Nàng ta hô to kêu nàng vội chạy đi tìm An Thị Lang, đi thông báo cho di nương và đệ đệ nàng ta tới cứu mạng: “Đi tìm di nương! Tìm Vọng ca tới đây!
Bị nàng thấy, Thược Dược không dám giả câm vờ điếc. ‘Bịch’ một tiếng, nàng ta vứt bỏ cây chổi, vội chạy đến viện của Vạn di nương.
Thực ra trong lòng An Linh Lung đã sớm có linh cảm, không phải là An Lâm Lang đã quay về đấy chứ? Trong lòng bất chợt hiện lên một tia khủng hoảng, mí mắt giật giật không ngừng. Kỳ thật nàng ta đã sớm biết, một khi chuyện An Lâm Lang còn sống bị bại lộ thì mình tuyệt đối không có kết cục tốt. Tuy vậy nhưng trong lòng vẫn luôn ôm chút may mắn rằng nhà họ Lâm và nhà họ An sẽ không tìm thấy người.
Dù sao nàng ta đã bán người đến loại chỗ kia, sao có thể tìm ra một cách dễ dàng như vậy? Nhưng khi nghĩ đến chuyện khi nàng ta và Lộ Gia Di vừa đến Tấn Châu đã gặp phải An Lâm Lang, tức khắc lại không chắc chắn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây