Vì vậy mà khi trời còn chưa đổ tuyết dày, bọn họ đã phái người ngồi xổm bên ngoài sân của Vương Ma Tử. Bọn họ cũng không biết Vương Ma Tử là nam hay nữ, nếu cuối cùng nhìn thấy kẻ khả nghi, tất nhiên sẽ xông lên bắt lấy.
Càng đừng nói đến Phương Ngũ Thị đột nhiên bị bọn họ đè xuống một cái, tiếng kêu nàng ta thốt ra nghe càng thảm thiết hơn cả ba mươi con lợn bị người mổ lợn đè xuống giết vào hồi Tết. Nàng ta vẫn chưa biết tại sao mình bị thế này, vừa mở miệng là xin tha. Vốn lúc đầu người nhà họ Lâm còn hoài nghi, bây giờ lại khẳng định nàng ta chính là Vương Ma Tử, định bước lên đấu một trận võ. Phương Ngũ Thị làm gì gặp qua một trận chiến như thế này? Nàng ta lập tức sợ đến sắp tiểu ra quần, hai mắt theo sau nhắm lại, ngất đi.
Người nhà họ Lâm hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc cũng thanh tỉnh đôi chút. Lá gan người này nhỏ như vậy, không giống một tên bắt cóc dám bắt cóc người chút nào. Chẳng lẽ bắt sai rồi ư?
Vừa định hỏi thì Phương Ngũ Thị đã ngất đi. Người nhà họ Lâm mang một thùng nước đá tới, nhắm ngay vào Phương Ngũ Thị đang bất tỉnh nhân sự ngã trên mặt đất mà đổ xuống. Phương Ngũ Thị giật mình mở to mắt, lập tức khóc lên: “Ta chỉ là người tới đưa tin mà thôi, ta không phải Vương Ma Tử!
Lúc này người nhà họ Lâm mới chịu lắng nghe. Bọn họ xách Phương Ngũ Thị ướt dầm dề sắp bị lạnh đông cứng đang run bần bật quay lại khách điếm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây