An Lâm Lang đi vào đúng lúc nhìn thấy một màn này, không nhịn được cười nói: "Quán ăn nghèo đến mức này rồi hả, sao hai người không làm chút đồ ăn tươi mà lại đi ăn đồ ăn còn dư thế này?"
Sư phụ Tôn tình cờ đang gặm một miếng giò lợn, nghe thấy tiếng động thì giật mình. Ông ấy đột nhiên đứng lên: "Bà chủ về rồi à."
"Ừm." An Lâm Lang nhìn thấy bộ dạng đầy dầu mỡ của hai bọn họ thì trong lòng nàng có chút cảm động. Tôn sư phụ và đồ đệ đều là người lương thiện, sau lần đánh cược thắng tám vị sư đồ này, về sau nàng bảo bọn họ làm gì thì bọn họ làm nấy, bọn họ rất trung thực. An Lâm Lang cảm thấy hơi xấu hổ vì mình trông như đang bắt nạt người khác. Sau Tôn Thành, Tôn Dương là thanh niên thứ hai có chút tài năng về nấu nướng. Tuy không tài giỏi như Tôn Thành nhưng chỉ cần chăm chỉ là có thể làm ra món ăn như ông ấy chỉ bảo. Bây giờ tạm thời hắn ta vẫn sẽ tiếp tục học hỏi Tôn sư phụ, là đầu bếp thứ hai cho quán ăn trong trấn: “Tối muộn nào cũng ăn những món này à?
“Ngon mà, có thịt, có chân giò, còn có canh để uống nữa. Tôn sư phụ vui vẻ đặt bát xuống, chuẩn bị đi tới. Khi giơ tay lên, ông ấy phát hiện trên tay mình toàn là mùi dầu mỡ, bèn đưa tay chùi ra sau mông: "Muộn rồi mà bà chủ trở về đây một mình à?"
"Đâu có." An Lâm Lang chưa ăn tối, nhưng cả ngày ngồi xe ngựa khiến nàng không nuốt nổi nữa: "Có người đưa ta tới."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây