Trong suốt thời gian đó lão trông như không làm gì, nhưng những việc cần làm thì lão không bỏ sót thứ gì. Không chỉ danh tính của Chu Công Ngọc, mà ngay cả nội tình việc khi đó hắn bị phơi xác ở nơi hoang dã cũng đã được tra rõ ràng. Việc tranh đấu nội bộ thì Chu gia lão không có hứng thú, nhưng nguyên vì sao Chu Công Ngọc xảy ra chuyện thì bắt buộc phải báo cáo với triều đình.
Không lâu trước đây lão đã đem tất cả thư từ liên quan gửi về kinh thành, giờ lão vẫn còn ở đây thực sự là để đợi hồi âm từ triều đình. Đương nhiên Chu Công Ngọc biết rõ hành động của lão, có điều hắn cũng không ngăn cản.
Cuối cùng có một ngày hắn cũng phải trở về, mọi thứ ở Chu gia đối với hắn mà nói chính là xiềng xích, nhưng cũng chính là vốn liếng. Ban đầu Chu Công Ngọc không để tâm đến những vật ngoài thân đó, nên không có ý định trở về. Nhưng giờ đã khác rồi, hắn muốn cưới Lâm Lang nên cũng sẽ vì tương lai của hai người mà suy tính. Thân là nam nhân hắn không thể cứ ỷ lại vào sự chăm sóc của Lâm Lang, hắn cần có vốn liếng để lo cho tổ ấm của hai bọn họ. Nhất định phải trở về, chỉ là chưa đến lúc mà thôi.
“Lão phu biết. Lão gia tử vừa vuốt râu vừa nhìn tiểu tử trước mặt với ánh mắt an ủi. Dù vẫn còn yếu, nhưng đôi mắt hắn sáng như dao. Mấy ngày nay, mọi chuyện Chu Công Ngọc trải qua trong căn phòng đó đều nằm trong tầm mắt của lão và Chương Cẩn Ngạn. Phải thừa nhận rằng hai người họ vô cùng tán thưởng hắn. Có thể chịu đựng những điều người bình thường không thể chịu đựng nổi, chắc chắn phải là một người rất kiên cường.
“Trước mắt ngươi hãy ở lại đây dưỡng thương cho tốt. Hồi âm từ kinh thành cũng sẽ không tới nhanh như vậy, vẫn còn nhiều thời gian.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây