Trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trong ánh mắt lộ ra một phần bí ẩn xen lẫn vui sướng. Không phải người bên ngoài, chính là Chu Công Ngọc lúc chạng vạng đã gặp qua cửa thành. Có điều đã thay đổi y phục, vừa nãy mới mặc trắng, lúc này một màu xanh.
Lúc này trong tay hắn cầm một cái chén nhỏ to bằng bàn tay, đang cẩn thận bưng đi qua. Sau đó, đường hoàng ngồi bên cạnh bàn đá bên cạnh An Lâm Lang, đẩy bát lên trước mặt nàng: “Uống một chén trước.
An Lâm Lang: “...
Ngay vừa rồi lúc Chu Công Ngọc ôm An Lâm Lang đang giả chết về khuê phòng của nàng, mới thả người xuống thì thấy nửa dưới xiêm y của mình loang dính một mảng đỏ tươi. Trên đó còn hơi ẩm ướt, Chu Công Ngọc kinh ngạc duỗi tay quệt một đường, sau khi nhận ra đó là máu, hắn nhanh chóng lật An Lâm Lang đang ráng giả chết qua, nhéo mũi ép nàng mở mắt.
An Lâm Lang không hít thở được, đành mở mắt ra thì thấy dáng vẻ cau mày nhăn mặt, vô cùng nghiêm túc của Chu Công Ngọc, nàng bị dọa nhảy dựng. Lúc đó nàng vẫn chưa hiểu gì, kế tiếp lại nghe được một câu khiến nàng đến nay hãy còn bàng hoàng: “Lâm Lang, nàng bị thương ở đâu? Máu dính đầy người ta rồi này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây