Thím Quế Hoa vừa nghe thấy hai chữ ‘hoạt thai’ thì lập tức lùi tay về. Thật ra nếu là lúc xưa thì thím ấy nhất định sẽ không như vậy. Chẳng qua bây giờ đã mang thai nên luôn có chút thèm ăn, thấy món ngon là lại không khống chế được. Hôm nay hiếm khi được ăn đồ ăn An Lâm Lang nấu, tiếc là không được ăn cua. Mặc dù thấy tiếc nuối, nhưng thím ấy không dám làm liều chỉ vì một miếng ăn. Đây là bảo bối mà thím ấy đã mất nửa đời người mới có được.
Dư Tài đại thúc vốn đang húp cua hấp đến quên cả trời đất, vừa thấy phụ nhân tủi thân đầy mặt, lập tức buông cua trong tay: "Ta ăn canh cùng nàng."
Thật ra canh cá diếc cũng hầm rất thơm ngon, An Lâm Lang nấu ăn giỏi, hầm canh cũng giỏi. Nàng bỏ ra không ít công sức để hầm món canh cá diếc màu trắng sữa này, thịt bò đều tan vào trong nước canh. Thím Quế Hoa vốn có chút tủi thân vừa uống một ngụm canh, ánh mắt lập tức vụt một cái sáng lên: "Canh này thật tươi ngon!"
"Canh thuốc mà Lâm Lang hầm không có món nào không ngon cả." Bà Phương không nhịn được kiêu ngạo.
Lão gia tử vội vàng uống một ngụm, nâng cằm như khoe ra nói với Chương Cẩn Ngạn: "Ngươi cũng nếm thử đi."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây