Chủ viện của Chu gia bừa bộn khắp nơi. Mảnh sứ vỡ và đồ ăn vặt vương vãi khắp sàn lăn vào góc phòng, bàn ghế bày la liệt, nha hoàn và tôi tớ quỳ rạp trên mặt đất. Dư thị nhìn căn phòng bừa bộn và đứa con đang nổi điên, nhíu mày lại. Chỉ là Tiểu Hoàng Đế nghi ngờ Chu Lâm Xuyên chưa chết, bí mật phái người đi điều tra cái chết của Chu Lâm Xuyên nhưng cũng không phải phát hiện ra có cái gì kì lạ, sao lại tức giận như vậy?
“Lui xuống, lui xuống hết đi. Dư thị tiến lên, vẫy tay bảo đám đầy tớ lui xuống.
Người vừa đi, Chu Lâm Lẫm càng không nhịn được.
"Chu Lâm Xuyên, Chu Lâm Xuyên, chết rồi mà vẫn còn là âm hồn bất tán! Trên thế giới này chẳng lẽ không còn ai khác ngoài Chu Lâm Xuyên sao?!" Tay Chu Lâm Lẫm cầm một chén trà bị vỡ, máu chảy ra từ kẽ ngón tay và rơi từng giọt xuống sàn.
Dư thị vốn còn tức giận vì hắn ta không đủ chín chắn, lúc này cũng đau lòng: "Chu Lâm Xuyên đã chết rồi, con đã tận mắt nhìn thấy. "Thuốc" cũng là thứ mà mẫu thân tích lũy trong thời gian qua. Uống "thuốc" nhiều năm như vậy, độc đã thấm vào căn cơ, thần tiên cũng không cứu được. Cho dù Tiểu Hoàng Đế có nghi ngờ gì, một người chết rồi cũng đã chết. Con cũng thật là, tức giận vì một người chết làm cái gì?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây