Sợ bọn họ không biết danh tiếng của An Lâm Lang, hắn ta cố ý nhấn mạnh nói thêm: “Không biết là các vị có biết chủ bạ Lâm hay không? Chủ bạ lão gia vì muốn được ăn thức ăn của bà chủ tối nấu, mà đã nhiều lần không ngại đường xa tới trấn Vũ Nguyên này. Nghe danh cá nấu dưa chua đã lâu, chính là sở trường của bà chủ chúng tôi đây.
Nói những cái khác thì có lẽ bọn họ không biết, nhưng nói tới Chủ bạ Lâm sành ăn và món cá nấu dưa chua với con cá còn nóng hổi đang rất nổi ở trong huyện thành thì bọn họ đều biết cả. Món cá nấu dưa chua này nổi tiếng biết bao, tiệm rượu quán ăn nào biết nấu món cá dưa chua này ngày nào cũng đầy khách. Hóa ra nguồn gốc lại là ở đây sao?
Nói đến đây, bọn họ đột nhiên nhớ lại mấy ngày trước khi tiệm mới khai trương, ông chủ của những tiệm ăn quán rượu nổi tiếng đều đích thân đến chúc mừng và có lời đồn hai vị phu nhân Lâm gia tranh giành nhau lôi kéo bà chủ của tiệm ăn Tây Phong. Bỗng nhiên kích động cả lên. Cũng không phải vì món ăn này, mà là vì muốn giành được vinh quang này. Nếu như có thể khiến cho một người đầu bếp giỏi nấu ăn cho bọn họ, thì cuộc so tài này cũng đáng thử một lần.
Ôn Thành Minh thích kiểu đặc biệt này, lúc này vui vẻ nói: “Dù sao thì, bà chủ cũng nể mặt rồi, đương nhiên tôi đây cũng không thể thiếu kính trọng được.
Nói đến cuộc so tài, những thanh niên non nớt không đàng hoàng không biết nói gì ngoài tứ thư ngũ kinh, luận về chuyện xưa, nói chuyện xưa bàn luận chuyện nay. Có lẽ là do duyên cớ Tấn Châu cách xa Kinh thành, hoặc là huyện Vũ An nằm ở nơi hẻo lánh, đám học trò bị thu hẹp ở một nơi nhỏ đã lâu, cho nên bàn luận của bọn họ so với những học trò ở trên Kinh thành cách nhau một trời một vực. Chu Công Ngọc ngồi ngay ngắn ở phía sau quầy hàng yên lặng nghe, nụ cười trên khóe môi ngày càng trở nên lạnh nhạt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây