Dương thị nhổ nước bọt, hét lớn: "Ta không biết chữ thì sao? Ở nông thôn thì thế nào? Biểu ca và ta là hôn nhân đứng đắn. Mẹ hắn và mẹ ta đã lập hôn ước cho cả hai từ khi ta còn chưa sinh ra. Ta là thê tử, ngươi là thê thiếp! Ngày nào ta chưa chết, ngươi cả đời vĩnh viễn là thê thiếp!"
Hai người ở cửa thành láo nháo cả tiếng đồng hồ, cho đến khi binh lính ở cửa thành nhìn đội ngũ thật dài chậm chạp không thể vào thành. Thật sự chờ không nổi nữa sai người tới Lâm phủ trong thành báo tin. Lâm tri phủ phải đích thân tới thì trò hề giữa hai người vợ đang tranh chấp mới chấm dứt.
Lúc xe ngựa của quán ăn Tây Phong tiến vào trong thành trời đã tối đen.
Buổi đêm đầu tháng bảy không lạnh mà nóng, giờ này cũng không sợ Chu Công Ngọc bị lạnh phát bệnh. Người vào thành lập tức đi thẳng đến chỗ Đỗ Vũ để thuê một chỗ nghỉ chân tốt. Huyện ở đây không giống huyện ở chỗ họ, các cửa hàng sửa sang lại là để đãi khách. Chủ nhà vào ở cùng khách cũng hơi chật chội. Đỗ Vũ tới quán ăn cách đó không xa có thuê một tòa nhà riêng khéo léo kéo khách ở trọ để thuê trọ.
Có ba căn phòng chính, một đại sảnh, hai phòng khách, sân phía Đông còn có một cái giếng nước. Trong góc sân có một hàng cây táo. Cây xanh tươi tốt mọc sát vào tường sân, còn rủ xuống vươn ra ngoài tạo một cảm giác yên tĩnh thoải mái.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây