Quế Hoa gả qua đó, những cái rắm nói xấu cũng không dám thả. Không ai nghị luận về danh tiếng khắc phu khắc tử của thím ấy, người lui tới qua lại mặc dù ít nhưng cái tai yên tĩnh. Cộng thêm việc nuôi dê chăm sóc gia đình Dư Tài làm, công việc nặng nhọc cũng là Dư Tài làm. Thím ấy chỉ cần mỗi ngày nấu cơm, giặt giũ may vá quần áo trong nhà, cuộc sống rất thoải mái tự tại.
Ngày tháng trôi qua rất tốt, sự u ám trên người cũng dần dần vơi đi.
Nửa đời trước vì kế sinh nhai mà thím Quế Hoa mệt chết, bây giờ cuộc sống có người chống đỡ có người dựa vào nên cả người thay da đổi thịt. Dáng vẻ sợ hãi rụt rè không xua đi được giữa hai đầu lông mày trước kia đã vơi đi rất nhiều. Vừa dẫn An Lâm Lang và Chu Công Ngọc đi đến thôn Lý Gia vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ. Lúc nói chuyện lông mày giãn ra, khóe miệng mỉm cười, người khác nhìn vào đều cảm thấy trẻ ra không ít.
“Bây giờ thím xem như được cứu vãn rồi. An Lâm Lang cười cảm khái một câu: “Nhân sinh ngắn ngủi, ánh mắt phải nhìn về phía trước. Lúc nào cũng nhớ nhung chuyện sau lưng, cả đời đều sống không thanh thản. Người còn sống, bản thân phải sống tự do tự tại tốt hơn bất cứ cái gì.
Quế Hoa dừng bước một chút, thím ấy cũng cười: “… Phải không? Ngày trước là ta nghĩ sai rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây