Từ khi xưởng dưa chua được mở rộng hợp tác với các tửu lâu, quán ăn và khách điếm, đơn đặt hàng mỗi tháng đều cơ bản ổn định. Đầu bếp Lưu thấy lợi nhuận của xưởng dưa chua quá tốt, cho nên bây giờ đều hận không thể cắm rể bên trong. Bên kia, Vương viên ngoại rảnh rỗi thì mới đến nấu cơm, dường như ông ta lấy việc làm ăn của xưởng coi như sự nghiệp chính. Các công nhân nữ đã dần có thể có được thu nhập ổn định vào mỗi tháng, cũng dần ổn định lại mái ấm gia đình.
Bây giờ các nàng đều xem công việc ở xưởng dưa chua coi như bảo bối, vì sợ bị người khác cướp việc mà sự nhiệt tình trong công việc tăng cao.
Chẳng qua An Lâm Lang cũng không phải là loại bà chủ lòng dạ hiểm độc bóc lột công nhân nữ gì, từ trước tới nay người nào làm được bao nhiêu nàng đều đưa cho bọn họ bấy nhiêu tiền bạc. Mỗi ngày, mỗi người làm được bao nhiêu công là quyền của chính họ, xưởng không can thiệp. Nhưng ai cũng chỉ có thể làm tối đa năm giờ một ngày, muốn nhiều hơn là hoàn toàn không được phép.
Về phần làm dưa chua sao cho giống với mùi vị của góa phụ làm, An Lâm Lang chờ khi việc buôn bán đã ổn định sẽ tự mình dẫn nàng ấy ra ngoài làm dưa chua. Góa phụ nhỏ này là một người thông minh, ngày ấy An Lâm Lang đã có lần nói đến măng ngâm. Sau khi nàng về thôn suy nghĩ vài ngày, nàng mang theo xẻng lên núi đào măng về ngâm. Trên núi, năm sáu tháng đều có măng đắng, ăn thì có thể ăn được, nhưng mùi vị không ngon.
Cũng đừng quá lo lắng khi ngâm măng trong nước muối, nàng đã thử làm vài vò măng ngâm rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây