Nói ra cách khử độc cùng lắm chỉ là đề nghị của ông ấy mà thôi, có đồng ý làm hay không là phụ thuộc vào người bệnh.
Khóe mắt thoáng thấy vẻ mặt không đồng ý của An Lâm Lang, lão đại phu cười một tiếng, lạch cạch khép hòm thuốc lại đứng dậy: “Tiểu cô nương, đừng nhìn lão hủ như vậy. Lão hủ chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Tiểu tử này chắc đã bị người ta hạ dược cho đoạn tử tuyệt tôn. Không khử độc thì cả đời này hắn cũng đừng mong có con nối dõi. Không, với dáng vẻ này của hắn thì chớ nói đến con nối dõi, bản thân có thể sống sót hay không cũng còn không biết.
“Ông nói vậy là có ý gì? Tim An Lâm Lang hơi khựng lại.
“Tiểu tử này trúng độc cũng đã mấy năm rồi phải không?
Lão đại phu chỉ bắt mạch một hồi nhưng lại giống như đã nắm rõ tình huống của Chu Công Ngọc trong lòng bàn tay, thản nhiên nói: “Ban đầu trúng độc có người rút độc cho hắn nên may mắn giữ được một mạng. Nhưng y thuật của người nọ nói cao minh lại không cao minh, độc rút hơn phân nửa nhưng không có loại bỏ sạch sẽ. Để lại chút tàn cục khiến cho tiểu tử này lảo đảo kéo dài hơi tàn. Cũng không biết là cứu người hay là tra tấn người...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây