Mười bốn tuổi đã ra chiến trường, mười bảy tuổi đánh đuổi Man tộc quấy rối biên giới Đại Tề hàng trăm năm. Mười chín tuổi đã đảm nhiệm chức vụ quan trọng… Đáng tiếc là người ấy mất sớm, nếu không rất có thể nam chính trong quyển sách đã thay đổi.
An Lâm Lang nói thầm trong bụng, trái lại nàng cũng yên tâm: “Tuy không đánh đến nơi này, thế nhưng những binh sĩ đào ngũ đang chạy tán loạn đó cũng rất phiền toái.
“Cũng không hẳn đâu. Dù họ không hay đến đây, tuy nhiên vì thường hộ tống vật phẩm quý giá nên biết nhiều chuyện: “Không biết tính tình huyện lệnh mới của huyện Võ An thế nào? Nếu thật sự gặp chuyện, có huyện lệnh cũng sẽ an toàn hơn.
An Lâm Lang không quá hiểu chuyện của quan phủ, lúc này nghe ông ấy nhắc đến, nàng nghĩ có thể thử để ý. Huyện lệnh mới nhậm chức không chỉ bảo vệ sự an toàn cho các đội buôn mà sau này hắn còn ban hành chính sách thu thuế.
Họ đang nói chuyện, bỗng một tiêu sư trẻ bưng một đĩa màn thầu đi đến. Hắn vừa gọi sư phụ, cúi đầu xuống đã nhìn thấy gương mặt của An Lâm Lang. Tuy dáng vẻ An Lâm Lang rất nhếch nhác, thế nhưng dù mặc gì cũng chẳng thể che lấp dung mạo xinh đẹp của nàng. Gương mặt tiêu sư mới chỉ khoảng hai mươi tuổi kia đỏ bừng, hắn lắp ba lắp bắp: “Sư phụ, ăn chút gì đi. Ta có cả dưa muối, ngài ăn đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây