Vương gia luôn hào phóng đối với chuyện tiền bạc, quản gia đi tới, đặt xuống mười lạng bạc rồi rời đi, thậm chí còn không thèm hỏi giá.
Có vẻ như khi Vương đại cô nương ở nhà, nàng ấy đã quảng bá miễn phí không ít lần cho quán ăn Tây Phong. Bây giờ đúng là thời điểm tốt, vừa hay tháng năm là mùa có nhiều tôm sông nhất. Nếu quay lại sau tám tháng nữa, nhất định sẽ không còn tôm để ăn nữa. Nhớ lại số ngân lượng Vương đại cô nương tiêu xài ở quán ăn Tây Phong, quả thực quán ăn có thể làm miễn phí cho nàng ấy. Nhưng có bạc mà không kiếm thì thật uổng phí, không có lý do gì mà tiền tự nhiên xuất hiện trước cửa nhà cả, bạc đã dâng tận cửa nhà không có lý nào lại trả về.
An Lâm Lang an tâm nhận lấy ngân lượng, sau đó quay người đi kiểm tra tầng hầm lần nữa.
Có lẽ lúc này, bà Phương mới biết công dụng của mắm tôm. Bà ấy chỉ sợ không biết khi nào An Lâm Lang sẽ lại cần dùng loại nước sốt này. Lúc rảnh rỗi, bà ấy phơi không ít đậu tương trong làng. Không biết từ bao giờ bà ấy đã làm tương đậu cất trong hầm.
Trong hầm chứa đầy ba vò tương lớn, cộng thêm tôm, thịt thái hạt lựu có thể làm ra được bốn vò mắm tôm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây