Một cô nương lớn lên dưới sự áp bức trong một gia đình nghèo khó không thể phát huy tốt như vậy được, chưa kể đến tài nấu ăn tuyệt vời của nàng. Cũng không biết là đệ tử của vị đầu bếp nổi tiếng nào, xuất ra một đôi tay có tay nghề tốt như vậy, thế mà lại phải chôn vùi tại nơi đây.
Mông Tam thấy hai vợ chồng ngơ ngác không hiểu, không khỏi thở dài, thản nhiên nói thêm: “Hai đứa nhỏ này hai người cũng không giữ lại được, sau này nếu bọn họ rời đi vợ chồng ngươi dự định làm thế nào?"
Tiếng nói vừa dứt, sảnh đường lập tức im bặt, không ai lên tiếng.
"Không có việc gì." Thật lâu sau, ông Phương mới mở miệng.
Lúc đầu ông Phương rất bối rối, nhưng bây giờ ông đã bình tĩnh lại. Dù sao cũng là người từng trải trên chiến trường, tính tình có lương thiện đến đâu cũng sẽ không đến nỗi quá đáng. Đối với điểm mà Mông Tam nói, họ đã nghĩ đến từ lâu, trong lòng hiểu rất rõ: "Vợ chồng già chúng ta nên sống thế nào thì sống thế ấy. Hai đứa trẻ là do chúng ta mang về, nếu đã nhìn thấy rồi mà không quản tụi nó sống chết ra sao thì trong lòng không yên tâm nổi. Gieo nhân mà gặt quả lành thì chính là chúng ta may mắn. Nếu như không đạt kết quả tốt ta cũng không phàn nàn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây