Mông Tam tiến lên nhìn ông từ trên xuống dưới. Từ cử chỉ lời nói rõ ràng có chút không tin. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ cung kính của chủ tiệm, ông ta thu lại ánh mắt kỳ lạ: "Ta là Mông Tam, đến từ tỉnh lỵ. Ta đến tìm một người phụ nữ tên Lưu Ngọc Xuân, bà ấy có ở đây không?"
"Ông là ai?" ông Phương hít một hơi thật sâu và tự nhủ mình không được hoảng sợ: "Ta chính là chồng của Lưu Ngọc Xuân."
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, Mông Tam bèn cau mày.
Nguyên bản ông nghĩ người này bộ dạng khúm núm sợ sệt, nói năng cũng chẳng rõ ràng, trông không giống người có đầu óc mở mang. Khi nghe nói ông ta là chồng của bà Phương, Mông Tam nháy mắt liền muốn vạch mặt ông Phương. Hiển nhiên, lời nói và việc làm của ông Phương đã khiến Mông Tam hài lòng, ông nhớ lại lúc chiều đã nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Phương phu nhân, sau đó nhìn người trước mắt, cảm giác như bị búa bổ.
Mới năm mươi tuổi mà dáng vẻ của bà đã già như thế, Mông Tam liền đoán cuộc sống của bà cũng không tốt, nhưng ông cũng không nghĩ tới em rể của mình là người có tật chân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây