“Chuyện này có chút phức tạp, đợi về nhà bàn bạc lại, sợ là sẽ phải kéo dài. Chu Công Ngọc biết trong lòng nàng nhất định có băn khoăn như hắn. Tức giận nhưng cũng không miễn cưỡng: "Tương lai còn dài."
Hai người ra khỏi nhà kho với vẻ mặt nặng nề, Ngũ Nương đã chuẩn bị xong bữa trưa.
Cửa tiệm Tây Phong nhỏ, điều kiện cũng không cho phép. Nấu nướng ăn uống không phân biệt chủ tớ, mọi người ngồi cùng một bàn quây quần ăn chung, náo nhiệt sôi nổi. Lúc này đám người Đỗ Vũ, Ngũ Nương đang ngồi ở xung quanh, thấy chủ nhân chưa có tới, cũng không dám động đũa.
An Lâm Lang vừa mới đi tới, cậu bé vừa mới ngủ trưa đã tỉnh lại đã líu ríu nói: “Nàng đến rồi, có thể ăn được không?
Chu Công Ngọc liếc hắn một cái, lại quên mất đứa nhỏ này. Nhắc mới nhớ, hắn cũng không biết thằng nhóc này tên gì, tuổi cũng không lớn lại nghịch như một con khỉ nhỏ. Hắn vươn tay đem thằng nhóc con đang dính chặt lấy An Lâm Lang kéo ra, tự mình ngồi xuống, khiến thằng nhóc giận tới nhe nanh múa vuốt không thèm để ý.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây